Vũ điệu của nắng
Nếu ai đó bảo rằng nhìn thấy nắng sau những ngày mưa là một điều thú vị, em sẽ là người đầu tiên phản bác điều đó. Đơn giản vì… em ghét nắng!
Em ghét nắng vì nắng có thể làm làn da của một nàng “công chúa” như em đen sạm đi chỉ trong một ngày đi biển với đám bạn thân mà quên đem theo kem chống nắng. Em ghét nắng vì lúc nào ra đường cũng phải “ngụy trang” bằng cách đeo kính râm, xỏ găng tay, trông cứ như những Ninja thời hiện đại.
Có một lý do nhỏ nhặt khác… Là vì em không thể mặc những chiếc váy ngắn xinh xắn khi đi dạo phố. Tất nhiên vẫn còn một lý do rất đặc biệt nữa khiến em ghét nắng. Đó là vì nắng chẳng bao giờ mát mẻ cả. Nắng luôn luôn gây cho người ta cảm giác thiêu đốt, nóng nực, bực bội. Và với một con bé chẳng lấy gì làm “mi nhon” như em thì đó là điều tệ hại nhất. Nhưng suy cho cùng lý do em ghét nắng nhiều nhất là vì… hắn.
Ừ! Hắn. Hoàn toàn trái ngược với em, hắn yêu nắng. Tất nhiên mỗi người đều có quyền thích một cái gì đó. Chính em cũng chưa tìm ra được điều luật nào cấm người ta thích nắng. Nhưng với em, luật chỉ là những điều khô khan và cứng nhắc. Trong một vài trường hợp người ta cũng cần sự ngoại lệ. Ít nhất em nghĩ thế và nên như thế. Cho nên em không thích cái gì mà luật luật pháp pháp (thế mà ước mơ của hắn là trở thành một luật sư nổi tiếng đấy!).
Có lẽ vì thế mà môn giáo dục công dân của em chưa bao giờ qua khỏi điểm 5. Song đừng vì thế mà nghĩ rằng mai này em sẽ trở thành một nữ tướng cướp. Sự thật thì em chưa đánh ai bao giờ, chưa bao giờ đe dọa giết người, cũng chưa một lần “nhón” ít tiền trong túi của mẹ để chơi game online như những cậu trai cỡ tuổi em bây giờ…Nói tóm lại, tính tình của em có thể gom lại trong một tính từ rất ngắn chỉ có bốn chữ cái: “HIỀN.” Thế mà hắn, hắn chưa bao giờ gọi em trong một danh từ khác ngoài biệt danh “đồ mắt trắng dã man”.
Mà lý do có gì to tát đâu, chỉ vì hồi bé em đã… lỡ cắn cánh tay hắn, “tặng” hắn một “nụ hôn rướm máu” để giành lấy kẹo Alpenlibe. Cho đến giờ, sau mười ba năm hắn vẫn đem vết sẹo ấy ra kể lể rồi kết tội em. Bao giờ hắn cũng kết thúc bằng một “bản án tử hình” dã man nhất trong lịch sử loài người có liên quan đến… nắng mà chỉ có cái đồ “khô cá sặc” đáng ghét như hắn mới nghĩ ra. Rằng sẽ đem em ra phơi nắng đến khi con mèo mập là em quắt queo như một chiếc lá khô, rồi đem tẩm mỡ cho kiến lửa tha về tổ làm mồi để dành ăn từ từ.
Thế đấy!
Ông bà xưa nói quả chẳng sai bao giờ. Ghét ai là ghét luôn cả đường đi lối về, ghét cả tông chi họ hàng. Em ghét hắn nên tất nhiên cả sở thích của hắn cũng bị ghét lây. Mặc cho hắn biện minh bằng một câu đầy tính triết lý rằng ghét cũng là một dạng của yêu đấy nhé, em vẫn cứ mặc kệ và cứ… ghét. Em thấy ghét cái áo thun hắn mặc. Trên ấy in toàn hình những cô gái tóc vàng gợi cảm. Em thấy ghét cách hắn luồn bàn tay hất mái tóc hai mái bồng bềnh của hắn, cả kiểu gật đầu lãnh đạm như ông cụ non của hắn.
Em ghét vẻ tự nhiên quá mức của hắn khi hắn nằm dài trên ghế sofa nhà em, nhai nhai tai con gấu bông của em để năn nỉ em chỉ hắn làm bài tập. Em ghét hắn vì hắn đã cố tình làm loạn đống truyện tranh của em rồi hỏi: “Sao cậu lại bực mình với tớ?” Rồi khi em bực mình càu nhàu, hắn tỉnh bơ ngồi nhai chewinggum, mút mút mấy ngón tay đầy vi khuẩn, lên giọng phớt đời: “Hóa ra thời buổi này con gái hung dữ mới là mốt?!”.
Em và hắn sinh ra và lớn lên ở một khu phố nhỏ tới mức không có tên trên bản đồ thành phố, nơi mà mọi người ai cũng biết nhau và công việc duy nhất của bọn trẻ con như em – hắn lúc ấy là tới trường. Đó là nơi đầy kỷ niệm của mẹ em và mẹ hắn lúc hai người còn nhỏ, nhỏ hơn em và hắn bây giờ. Ở nơi đó người ta tin rằng không có sự khác biệt nhiều lắm giữa mơ và thực.
Một khu phố tuyệt vời! Em nhớ ngày xưa khi nắng chưa nằm trong bộ sưu tập “ghét” của em, thì cách mà em và hắn gọi nhau nghe cũng có vẻ tình cảm lắm: Hoàng tử – Công chúa. Em từng tựa đầu vào vai hắn ngắm những vì sao đang hòa tấu vũ khúc vui mừng trên bầu trời, và nghĩ rằng ngày nào đó tại nhà thờ này em sẽ mặc bộ đồ voan trắng toát, trên đầu đội vòng nguyệt quế xinh xắn đi bên hắn trước sự chứng kiến của hai bà mẹ – cũng là những người thân từ thời ấu thơ.
Bao nhiêu năm rồi, vẫn thế… vẫn vội vội vàng vàng chấp tay cầu nguyện khi nhìn thấy một vì sao rớt xuống trong đêm. Chẳng để làm gì! Chỉ đơn thuần là phản ứng tự nhiên của những đứa con nít trong độ tuổi tin rằng những bà tiên trong cổ tích là có thật. Em mười chín – vẫn con nít ranh. Nhưng hắn càng lớn càng đẹp trai và bớt… ngố. Không như em, 19 tuổi, vẫn con nít ranh. Khác chăng là mập hơn và cũng ghét nắng hơn. Tuy vậy, em và hắn vẫn là những người bạn thân. Ừ, chỉ là bạn thân thôi, mặc cho mẹ em và mẹ hắn đã nhận nhau là thông gia từ khi em và hắn còn chưa ra đời.
Hắn vẫn xem em là vị quân sư lỗi lạc nhất mọi thời đại. Bằng chứng là việc hắn vẫn tâm sự với em mọi thứ về hắn, từ việc học hành, ăn ở đến vấn đề chọn loại kem trị mụn nào cho cái mặt bầu bầu đầy trứng cá của hắn, không ngoại trừ việc hắn đang chinh phục một cô bé nào đó – cô bé mà hắn bảo quen từ rất lâu rồi! Trong một buổi chiều nhạt nắng, hắn đã gặp nàng. Cũng lại là nắng. Rồi hắn hỏi em làm cách nào để chinh phục cô bé mà hắn bị “cảm nắng”. Và không hiểu sao mỗi lần hắn hỏi những điều ấy, em lại nổi đóa lên: “Con nít ranh, vắt mũi chưa sạch bày đặt yêu đương”.
Thường thì cứ mỗi lần “lên lớp” như vậy, em thấy cổ họng mình khô khốc như con quạ khát nước bay qua sa mạc dù tìm được bình chứa đầy nước nhưng chẳng tìm được hòn sỏi nào. Giá mà những lúc như thế có được ly kem mát lạnh thì tốt biết mấy. Mà hình như cũng đã lâu lắm rồi không thấy hắn dắt em đi ăn kem, ăn bắp luộc, khoai nướng vỉa hè. Cũng chẳng thấy hắn mua bong bóng cho em, chẳng rong xe qua khắp các nhà sách mua cuốn Harry Potter mới ra lò để cả hai cùng đọc… Nói đúng ra là chỉ mình hắn đọc, em chỉ việc ngồi nghe và sửa cho hắn tật nói lắp.
Lâu rồi em không được ngồi sau xe hắn vi vu khắp thành phố ồn ào toàn bụi và bụi, ngang qua những con phố thơm mùi xà cừ và dừng lại ở một con đường nhỏ có hai hàng cây tu hú xanh bốn mùa chẳng bao giờ thấy quả. Em gọi đấy là con đường Giận Hờn vì em và hắn đã có một trận khẩu chiến nảy lửa ở đây. Đó là khi em phát hiện hắn bỏ công download những bản nhạc hắn thích để tặng em. Toàn nhạc rock. Sao hắn không biết em thích nhạc cổ điển hơn? Chơi với nhau lâu như thế tưởng hắn hiểu em, vậy mà… buồn hắn quá cơ! Vậy là hắn bước đi và em… khóc, dù em biết chỉ cần gọi một tiếng thôi, hắn sẽ quay lại… Ừ, mà chuyện xa lắc như thế em nghĩ lại làm gì cho mệt nhỉ?
Chẳng biết những cảm xúc này người ta gọi là nhớ có đúng không? Em bật cười, nghĩ đến một câu ngày xưa hắn từng nói (có lẽ chỉ là nói đùa thôi): “Theo điều chín của bộ luật tình yêu, nếu ai vô tình hoặc cố ý gây thương… nhớ cho người khác, để lại hậu quả làm tan nát trái tim người đó thì phải chịu hình phạt là ngồi nhìn nắng tắt… trọn đời với người đó”.
Một ngày áp thấp. Bên ngoài, thời tiết thật tồi tệ. Mưa bay. Gió lạnh. Đường trơn ướt. Chợt chẳng muốn đi đâu, làm gì. Em nằm ở nhà nghe đi nghe lại bản Cry on my shoulder của Supper Star… Bất ngờ, hắn gọi điện, giọng tức tối: “Bọn con gái các cậu đúng là đồ xà-lách-xoong. Trong lòng thì bồ-kết lắm nhưng ngoài mặt thì làm bộ: tớ sợ yêu lắm cơ”. Em nghe mà tự giật mình. Và em cười. Chẳng biết vì sao lại thế? Cứ thấy vui vui vì “tình yêu ếch con” của hắn với cô bé kia không thành. Ích kỷ! Là em đấy ư?
Một buổi sáng nắng đẹp. Hoa bò cạp vàng rực rỡ ở góc phố. Hắn đến tìm em. Và chỉ thế thôi, em biết lại là vấn đề: làm cách nào để chinh phục cô nàng hắn mới quen? Em đứng bên cửa im lặng mặc cho tiếng gõ cửa lốc cốc cứ mỗi lúc một dồn dập. Em chợt thấy hoài nghi về những câu chuyện cổ tích: Ngày nào đó, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng… Sẽ chỉ còn những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội…
Em và hắn, giờ không còn là những đứa trẻ nữa rồi!
Tiếng gõ cửa thưa – nhỏ dần, rồi im bặt. Tiếng xe đạp lách cách xa dần. Em cuống cuồng mở cửa, một chút gì đó tiếc nuối dâng lên trong em. Bất chợt, bắt gặp bó hồng đặt bên thềm cùng một mảnh giấy nhỏ, bên dưới ký tên hình đầu lâu xương chéo quái đản: “Ngủ quên hả nhóc?”. Nhóc! Em sinh trước hắn hai tiếng đồng hồ, vậy mà hắn dám gọi em như thế. Buồn hắn quá! Hắn chẳng thể biết em ghét cái tên ấy như thế nào đâu.
Hoa hồng quế. Và một lời ngộ nghĩnh…Chợt nhớ, lần nào đó em đã bảo hắn làm cách này với người hắn yêu…
Phố đầy nắng. Nắng lấp lóa trên đóa hồng. Những giọt nắng màu mật ong ngọt ngào quá đỗi. Hình như nắng đang hát bản nhạc vui mừng. Và hình như… em đã đi bên cạnh tình yêu từ lâu lắm rồi mà em không biết!
Đỗ Đức Anh
http://notehay.wordpress.com/2012/03/22/vu-di%E1%BB%87u-c%E1%BB%A7a-n%E1%BA%AFng/
Em ghét nắng vì nắng có thể làm làn da của một nàng “công chúa” như em đen sạm đi chỉ trong một ngày đi biển với đám bạn thân mà quên đem theo kem chống nắng. Em ghét nắng vì lúc nào ra đường cũng phải “ngụy trang” bằng cách đeo kính râm, xỏ găng tay, trông cứ như những Ninja thời hiện đại.
Có một lý do nhỏ nhặt khác… Là vì em không thể mặc những chiếc váy ngắn xinh xắn khi đi dạo phố. Tất nhiên vẫn còn một lý do rất đặc biệt nữa khiến em ghét nắng. Đó là vì nắng chẳng bao giờ mát mẻ cả. Nắng luôn luôn gây cho người ta cảm giác thiêu đốt, nóng nực, bực bội. Và với một con bé chẳng lấy gì làm “mi nhon” như em thì đó là điều tệ hại nhất. Nhưng suy cho cùng lý do em ghét nắng nhiều nhất là vì… hắn.
Ừ! Hắn. Hoàn toàn trái ngược với em, hắn yêu nắng. Tất nhiên mỗi người đều có quyền thích một cái gì đó. Chính em cũng chưa tìm ra được điều luật nào cấm người ta thích nắng. Nhưng với em, luật chỉ là những điều khô khan và cứng nhắc. Trong một vài trường hợp người ta cũng cần sự ngoại lệ. Ít nhất em nghĩ thế và nên như thế. Cho nên em không thích cái gì mà luật luật pháp pháp (thế mà ước mơ của hắn là trở thành một luật sư nổi tiếng đấy!).
Có lẽ vì thế mà môn giáo dục công dân của em chưa bao giờ qua khỏi điểm 5. Song đừng vì thế mà nghĩ rằng mai này em sẽ trở thành một nữ tướng cướp. Sự thật thì em chưa đánh ai bao giờ, chưa bao giờ đe dọa giết người, cũng chưa một lần “nhón” ít tiền trong túi của mẹ để chơi game online như những cậu trai cỡ tuổi em bây giờ…Nói tóm lại, tính tình của em có thể gom lại trong một tính từ rất ngắn chỉ có bốn chữ cái: “HIỀN.” Thế mà hắn, hắn chưa bao giờ gọi em trong một danh từ khác ngoài biệt danh “đồ mắt trắng dã man”.
Mà lý do có gì to tát đâu, chỉ vì hồi bé em đã… lỡ cắn cánh tay hắn, “tặng” hắn một “nụ hôn rướm máu” để giành lấy kẹo Alpenlibe. Cho đến giờ, sau mười ba năm hắn vẫn đem vết sẹo ấy ra kể lể rồi kết tội em. Bao giờ hắn cũng kết thúc bằng một “bản án tử hình” dã man nhất trong lịch sử loài người có liên quan đến… nắng mà chỉ có cái đồ “khô cá sặc” đáng ghét như hắn mới nghĩ ra. Rằng sẽ đem em ra phơi nắng đến khi con mèo mập là em quắt queo như một chiếc lá khô, rồi đem tẩm mỡ cho kiến lửa tha về tổ làm mồi để dành ăn từ từ.
Thế đấy!
Ông bà xưa nói quả chẳng sai bao giờ. Ghét ai là ghét luôn cả đường đi lối về, ghét cả tông chi họ hàng. Em ghét hắn nên tất nhiên cả sở thích của hắn cũng bị ghét lây. Mặc cho hắn biện minh bằng một câu đầy tính triết lý rằng ghét cũng là một dạng của yêu đấy nhé, em vẫn cứ mặc kệ và cứ… ghét. Em thấy ghét cái áo thun hắn mặc. Trên ấy in toàn hình những cô gái tóc vàng gợi cảm. Em thấy ghét cách hắn luồn bàn tay hất mái tóc hai mái bồng bềnh của hắn, cả kiểu gật đầu lãnh đạm như ông cụ non của hắn.
Em ghét vẻ tự nhiên quá mức của hắn khi hắn nằm dài trên ghế sofa nhà em, nhai nhai tai con gấu bông của em để năn nỉ em chỉ hắn làm bài tập. Em ghét hắn vì hắn đã cố tình làm loạn đống truyện tranh của em rồi hỏi: “Sao cậu lại bực mình với tớ?” Rồi khi em bực mình càu nhàu, hắn tỉnh bơ ngồi nhai chewinggum, mút mút mấy ngón tay đầy vi khuẩn, lên giọng phớt đời: “Hóa ra thời buổi này con gái hung dữ mới là mốt?!”.
Em và hắn sinh ra và lớn lên ở một khu phố nhỏ tới mức không có tên trên bản đồ thành phố, nơi mà mọi người ai cũng biết nhau và công việc duy nhất của bọn trẻ con như em – hắn lúc ấy là tới trường. Đó là nơi đầy kỷ niệm của mẹ em và mẹ hắn lúc hai người còn nhỏ, nhỏ hơn em và hắn bây giờ. Ở nơi đó người ta tin rằng không có sự khác biệt nhiều lắm giữa mơ và thực.
Một khu phố tuyệt vời! Em nhớ ngày xưa khi nắng chưa nằm trong bộ sưu tập “ghét” của em, thì cách mà em và hắn gọi nhau nghe cũng có vẻ tình cảm lắm: Hoàng tử – Công chúa. Em từng tựa đầu vào vai hắn ngắm những vì sao đang hòa tấu vũ khúc vui mừng trên bầu trời, và nghĩ rằng ngày nào đó tại nhà thờ này em sẽ mặc bộ đồ voan trắng toát, trên đầu đội vòng nguyệt quế xinh xắn đi bên hắn trước sự chứng kiến của hai bà mẹ – cũng là những người thân từ thời ấu thơ.
Bao nhiêu năm rồi, vẫn thế… vẫn vội vội vàng vàng chấp tay cầu nguyện khi nhìn thấy một vì sao rớt xuống trong đêm. Chẳng để làm gì! Chỉ đơn thuần là phản ứng tự nhiên của những đứa con nít trong độ tuổi tin rằng những bà tiên trong cổ tích là có thật. Em mười chín – vẫn con nít ranh. Nhưng hắn càng lớn càng đẹp trai và bớt… ngố. Không như em, 19 tuổi, vẫn con nít ranh. Khác chăng là mập hơn và cũng ghét nắng hơn. Tuy vậy, em và hắn vẫn là những người bạn thân. Ừ, chỉ là bạn thân thôi, mặc cho mẹ em và mẹ hắn đã nhận nhau là thông gia từ khi em và hắn còn chưa ra đời.
Hắn vẫn xem em là vị quân sư lỗi lạc nhất mọi thời đại. Bằng chứng là việc hắn vẫn tâm sự với em mọi thứ về hắn, từ việc học hành, ăn ở đến vấn đề chọn loại kem trị mụn nào cho cái mặt bầu bầu đầy trứng cá của hắn, không ngoại trừ việc hắn đang chinh phục một cô bé nào đó – cô bé mà hắn bảo quen từ rất lâu rồi! Trong một buổi chiều nhạt nắng, hắn đã gặp nàng. Cũng lại là nắng. Rồi hắn hỏi em làm cách nào để chinh phục cô bé mà hắn bị “cảm nắng”. Và không hiểu sao mỗi lần hắn hỏi những điều ấy, em lại nổi đóa lên: “Con nít ranh, vắt mũi chưa sạch bày đặt yêu đương”.
Thường thì cứ mỗi lần “lên lớp” như vậy, em thấy cổ họng mình khô khốc như con quạ khát nước bay qua sa mạc dù tìm được bình chứa đầy nước nhưng chẳng tìm được hòn sỏi nào. Giá mà những lúc như thế có được ly kem mát lạnh thì tốt biết mấy. Mà hình như cũng đã lâu lắm rồi không thấy hắn dắt em đi ăn kem, ăn bắp luộc, khoai nướng vỉa hè. Cũng chẳng thấy hắn mua bong bóng cho em, chẳng rong xe qua khắp các nhà sách mua cuốn Harry Potter mới ra lò để cả hai cùng đọc… Nói đúng ra là chỉ mình hắn đọc, em chỉ việc ngồi nghe và sửa cho hắn tật nói lắp.
Lâu rồi em không được ngồi sau xe hắn vi vu khắp thành phố ồn ào toàn bụi và bụi, ngang qua những con phố thơm mùi xà cừ và dừng lại ở một con đường nhỏ có hai hàng cây tu hú xanh bốn mùa chẳng bao giờ thấy quả. Em gọi đấy là con đường Giận Hờn vì em và hắn đã có một trận khẩu chiến nảy lửa ở đây. Đó là khi em phát hiện hắn bỏ công download những bản nhạc hắn thích để tặng em. Toàn nhạc rock. Sao hắn không biết em thích nhạc cổ điển hơn? Chơi với nhau lâu như thế tưởng hắn hiểu em, vậy mà… buồn hắn quá cơ! Vậy là hắn bước đi và em… khóc, dù em biết chỉ cần gọi một tiếng thôi, hắn sẽ quay lại… Ừ, mà chuyện xa lắc như thế em nghĩ lại làm gì cho mệt nhỉ?
Chẳng biết những cảm xúc này người ta gọi là nhớ có đúng không? Em bật cười, nghĩ đến một câu ngày xưa hắn từng nói (có lẽ chỉ là nói đùa thôi): “Theo điều chín của bộ luật tình yêu, nếu ai vô tình hoặc cố ý gây thương… nhớ cho người khác, để lại hậu quả làm tan nát trái tim người đó thì phải chịu hình phạt là ngồi nhìn nắng tắt… trọn đời với người đó”.
Một ngày áp thấp. Bên ngoài, thời tiết thật tồi tệ. Mưa bay. Gió lạnh. Đường trơn ướt. Chợt chẳng muốn đi đâu, làm gì. Em nằm ở nhà nghe đi nghe lại bản Cry on my shoulder của Supper Star… Bất ngờ, hắn gọi điện, giọng tức tối: “Bọn con gái các cậu đúng là đồ xà-lách-xoong. Trong lòng thì bồ-kết lắm nhưng ngoài mặt thì làm bộ: tớ sợ yêu lắm cơ”. Em nghe mà tự giật mình. Và em cười. Chẳng biết vì sao lại thế? Cứ thấy vui vui vì “tình yêu ếch con” của hắn với cô bé kia không thành. Ích kỷ! Là em đấy ư?
Một buổi sáng nắng đẹp. Hoa bò cạp vàng rực rỡ ở góc phố. Hắn đến tìm em. Và chỉ thế thôi, em biết lại là vấn đề: làm cách nào để chinh phục cô nàng hắn mới quen? Em đứng bên cửa im lặng mặc cho tiếng gõ cửa lốc cốc cứ mỗi lúc một dồn dập. Em chợt thấy hoài nghi về những câu chuyện cổ tích: Ngày nào đó, hoàng tử lấy vợ, công chúa lấy chồng… Sẽ chỉ còn những đứa trẻ thôi, dắt tay nhau qua cánh đồng cỏ nội…
Em và hắn, giờ không còn là những đứa trẻ nữa rồi!
Tiếng gõ cửa thưa – nhỏ dần, rồi im bặt. Tiếng xe đạp lách cách xa dần. Em cuống cuồng mở cửa, một chút gì đó tiếc nuối dâng lên trong em. Bất chợt, bắt gặp bó hồng đặt bên thềm cùng một mảnh giấy nhỏ, bên dưới ký tên hình đầu lâu xương chéo quái đản: “Ngủ quên hả nhóc?”. Nhóc! Em sinh trước hắn hai tiếng đồng hồ, vậy mà hắn dám gọi em như thế. Buồn hắn quá! Hắn chẳng thể biết em ghét cái tên ấy như thế nào đâu.
Hoa hồng quế. Và một lời ngộ nghĩnh…Chợt nhớ, lần nào đó em đã bảo hắn làm cách này với người hắn yêu…
Phố đầy nắng. Nắng lấp lóa trên đóa hồng. Những giọt nắng màu mật ong ngọt ngào quá đỗi. Hình như nắng đang hát bản nhạc vui mừng. Và hình như… em đã đi bên cạnh tình yêu từ lâu lắm rồi mà em không biết!
Đỗ Đức Anh
http://notehay.wordpress.com/2012/03/22/vu-di%E1%BB%87u-c%E1%BB%A7a-n%E1%BA%AFng/
0 nhận xét: